TO THE MOON VIỆT HÓA
Giới thiệu
To The Moon là 1 game nhỏ, đồ họa đơn giản và rất nhẹ máy, chơi tập trung thì chỉ khoảng 4 tiếng là hết game. Những gì còn đọng lại sau chừng ấy thời gian là những giọt nước mắt nghẹn ngào và những suy nghĩ làm con người tiếc nuối cũng như đặt ra nhiều câu hỏi, nhiều chiêm nghiệm cho cá nhân mình.
Tuy đây là 1 game phương Tây, và có cốt truyện do nhân vật Tây phương đảm nhận, nhưng tôi xin được dùng từ “ngôn tình” để ví von cho game.
To The Moon quả thật là 1 ngôn tình ngược tâm đúng nghĩa. Và nếu ai đã từng đọc “Hoa Tư dẫn” hoặc thể loại “Tống xuyên” sẽ thấy cốt truyện hao hao như thế, khác là tất cả được giải thích bằng khoa học công nghệ ở một thì tương lai mà thôi.
Ở đây tôi không đi vào phần gameplay hoặc đánh giá về game mà chỉ nói một chút về cốt truyện của game.
John trong cốt truyện To The Moon là 1 ông lão già cô đơn, đã bất tỉnh và chỉ còn sống được thêm vài chục tiếng đồng hồ. Trước khi chết, John đã ủy thác với một công ty giúp ông “Đến Mặt Trăng”, công ty này giúp con người thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết bằng cách “diễn sinh ký ức”, nói nôm na là tạo ra một ký ức giả dựa trên những mảnh ghép ký ức của người ủy thác, khiến cho ký ức đó hợp logic và nguyện vọng của người nọ để họ được mãn nguyện trước khi chết. Giống như trong Hoa Tư dẫn Quân Phất dệt mộng thì phải đi vào giấc mộng để sửa chữa, hoặc giống như thể loại tống xuyên, xuyên vào để cứu vớt các nhân vật nhiệm vụ chỉ định vậy.
Ở nhiều người khác, họ thấy được những triết lý nhân sinh quan hoặc những điều lớn lao trong To The Moon, còn riêng với tôi, chỉ là 1 người không lấy gì có chiều sâu cho lắm, nên tôi chỉ nói về tình yêu.
Tiến sĩ thực hiện nguyện vọng hỏi John: “Sao ông lại muốn đến mặt trăng?”
John nói: “Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ là tôi… muốn.”
John đối với tôi là một người bất hạnh, cho dù ông có được tình yêu của cuộc đời mình, nhưng ông không được hưởng trọn tình yêu với bà vợ River của mình, cũng như sống một cuộc đời “lệch lạc” không thuộc về chính ông.
Những mảnh ghép ký ức đưa tôi về những giai đoạn trưởng thành ngược chiều của John, từ một lão niên, một trung niên, một thanh niên, một thiếu niên, đến một cậu bé.. Mảnh ký ức đau khổ và là bước ngoặt của cuộc đời ông là khi người em trai sinh đôi Joey của ông bị mẹ của hai người vô tình đụng chết khi lùi xe ô tô, lúc đó cả hai đều chỉ là những cậu bé nhỏ. Trớ trêu thay khi giữa hai anh em, mẹ của họ luôn thiên vị Joey hơn John, cú shock này làm John gục ngã, cả mẹ cậu cũng gục ngã. John dùng thật nhiều thuốc để lãng quên đi ký ức khổ đau này, quên mất mình từng có một người em sinh đôi là Joey, sau đó, John sống cuộc đời của Joey!
Khi mẹ của John gọi John là Joey trong lễ cưới của anh, ngay cả người bạn tiểu học của John cũng không biết Joey là ai, John nói đó là tên của ông ngoại anh, mẹ anh thích gọi anh như thế. Chính John cũng nghĩ rằng Joey là tên của ông ngoại mình.
John dần lớn lên và luôn uống olive ngâm, thứ mà Joey thích, John
Những mảnh ghép ký ức đưa tôi về những giai đoạn trưởng thành ngược chiều của John, từ một lão niên, một trung niên, một thanh niên, một thiếu niên, đến một cậu bé.. Mảnh ký ức đau khổ và là bước ngoặt của cuộc đời ông là khi người em trai sinh đôi Joey của ông bị mẹ của hai người vô tình đụng chết khi lùi xe ô tô, lúc đó cả hai đều chỉ là những cậu bé nhỏ. Trớ trêu thay khi giữa hai anh em, mẹ của họ luôn thiên vị Joey hơn John, cú shock này làm John gục ngã, cả mẹ cậu cũng gục ngã. John dùng thật nhiều thuốc để lãng quên đi ký ức khổ đau này, quên mất mình từng có một người em sinh đôi là Joey, sau đó, John sống cuộc đời của Joey!
Khi mẹ của John gọi John là Joey trong lễ cưới của anh, ngay cả người bạn tiểu học của John cũng không biết Joey là ai, John nói đó là tên của ông ngoại anh, mẹ anh thích gọi anh như thế. Chính John cũng nghĩ rằng Joey là tên của ông ngoại mình.
John dần lớn lên và luôn uống olive ngâm, thứ mà Joey thích, John
thật sự thì ghét kinh lên được.
John dần lớn lên và luôn đọc những cuốn sách mà Joey thích, còn John chân chính thì ghét cực kỳ.
John dần lớn lên và có nhìn nhận cuộc đời, cách sống của Joey, thứ không phải của John.
John dần lớn lên và thích River, vì cô bé này khác biệt, luôn u ám và lẻ loi một mình, thích River là 1 cách thể hiện mình khác người và lập dị của John. Đó có phải tình yêu không?
Hẳn là yêu, yêu theo cách của Joey? Hay của chính John? Một tình yêu đầy bao dung.
River là một người kỳ quặc. Cô bé luôn luôn ôm một con thú mỏ vịt nhồi bông, luôn lặng lẽ một mình, cô thích xếp những con thỏ giấy, thích hỏi John những con thỏ ấy trông như thế nào. Những ngày cuối đời, River thà dùng tất cả tiền để tiếp tục xây ngôi nhà bên ngọn hải đăng chứ không chịu dùng số tiền đó phẫu thuật cứu sống chính mình. River nói với John, như thế thì cô sẽ hạnh phúc. Chết cũng hạnh phúc. John ích kỷ muốn giữ River ở lại, không muốn bà chết đi… Nhưng rồi, John cũng hoàn thành mong muốn của River…
Nhìn những hình ảnh John cặm cụi muốn khiêng piano vào phòng để đàn cho River nghe khi đầu đã bạc trắng.
Hái những đóa hoa đem về cho River vui vẻ hơn, hay…
Bóng dáng còng lưng khi đứng dưới mưa nói chuyện với tấm bia tưởng niệm River.
Nhiều nhiều nữa, đủ để hiểu được tình yêu của John với River, nhưng….
John nào biết đâu rằng, sự lựa chọn lãng quên đi ký ức đau khổ khi mất người em trai Joey của mình, cũng đã làm lãng quên đi một cô bé nhỏ, chờ ông suốt cả một đời. Cô bé mà ông chỉ gặp một lần duy nhất ở hội chợ khi đi cùng mẹ và em trai, cô bé đó cùng John ngắm sao ở ngọn đồi bí mật, cô bé cùng John tìm chú thỏ trên bầu trời, cô bé cùng John ước hẹn lời hứa “Đến mặt trăng”, lời hứa về tòa hải đăng.
River luôn cố gắng nhắc John về chú thỏ, về hải đăng, về lời hẹn ước năm xưa, nhưng vô vọng… River ngoài một thân thể không khỏe mạnh ra, còn là người khiếm khuyết về tinh thần. Cô cố chấp như thế, yêu như thế, rồi bất hạnh như thế. Giá mà cô có thể hỏi thẳng với John, giá mà cô có thể cho John một cơ hội được biết. Giá mà cô biết được sự hiện hữu của Joey… Cô lấy John, nhưng đó nào có phải John của đêm sao đó? Cả cuộc đời mình, cuối cùng River theo đuổi đoạn ký ức đó, rồi cũng chết đi theo hình bóng đã tàn phai…
Cho đến tận lúc chết, John cũng không biết, mình đã nợ một cuộc hẹn “Đến mặt trăng” với cô bé River năm xưa, lãng quên đi ước mơ “phi hành gia” của chính mình. Mãi đến tận lúc chết, John cũng không biết, mình đã lãng quên đi mảnh ký ức đẹp tuyệt vời của chính mình và River khi cả hai còn thơ bé. Mãi đến tận lúc chết, John cũng không biết, con thú mỏ vịt nhồi bông đã rách nát mà vợ mình luôn mang theo là món quà khi bé do chính tay ông tặng cho bà. Mãi đến tận lúc chết, ông cũng không hiểu được người vợ sống với mình ngần ấy năm làm những hành động kỳ quặc như vậy để làm gì… Cũng chẳng biết được, con thỏ giấy hai màu duy nhất mà River gấp trước khi chết nói lên điều gì…
Ông chỉ biết là, ông muốn đến mặt trăng… chỉ là muốn…
Tất cả chỉ còn lại tiếc nuối…
Tiếc cho John với cuộc đời sống thay người khác.
Tiếc cho River với một tình yêu cố chấp và hoang mang.
Tiếc cho cả hai… Dù thành vợ thành chồng nhưng chẳng thể chia sẻ nỗi đau riêng, và xoa dịu tâm hồn cho nhau.
…
Tôi bị quá tải với câu chuyện này, nhiều điều ngẫm rồi lại ngẫm, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không thể nào nuốt được nỗi nghẹn ngào vào trong…
Cái kết viên mãn với ký ức được dệt lên theo nguyện vọng làm người ta ngỡ là viên mãn, nhưng sự thật thì cũng đã xảy ra, và thứ viên mãn đó, dù sao cũng chỉ là sự giả dối.
Johnny và River, ở một chiều không gian khác xin hai người được hạnh phúc…
“If you get lost we missed each other as they do?” – River
“Then we can meet again in the moon, you indiot.” – Johnny
Link Download
John dần lớn lên và luôn đọc những cuốn sách mà Joey thích, còn John chân chính thì ghét cực kỳ.
John dần lớn lên và có nhìn nhận cuộc đời, cách sống của Joey, thứ không phải của John.
John dần lớn lên và thích River, vì cô bé này khác biệt, luôn u ám và lẻ loi một mình, thích River là 1 cách thể hiện mình khác người và lập dị của John. Đó có phải tình yêu không?
Hẳn là yêu, yêu theo cách của Joey? Hay của chính John? Một tình yêu đầy bao dung.
River là một người kỳ quặc. Cô bé luôn luôn ôm một con thú mỏ vịt nhồi bông, luôn lặng lẽ một mình, cô thích xếp những con thỏ giấy, thích hỏi John những con thỏ ấy trông như thế nào. Những ngày cuối đời, River thà dùng tất cả tiền để tiếp tục xây ngôi nhà bên ngọn hải đăng chứ không chịu dùng số tiền đó phẫu thuật cứu sống chính mình. River nói với John, như thế thì cô sẽ hạnh phúc. Chết cũng hạnh phúc. John ích kỷ muốn giữ River ở lại, không muốn bà chết đi… Nhưng rồi, John cũng hoàn thành mong muốn của River…
Nhìn những hình ảnh John cặm cụi muốn khiêng piano vào phòng để đàn cho River nghe khi đầu đã bạc trắng.
Hái những đóa hoa đem về cho River vui vẻ hơn, hay…
Bóng dáng còng lưng khi đứng dưới mưa nói chuyện với tấm bia tưởng niệm River.
Nhiều nhiều nữa, đủ để hiểu được tình yêu của John với River, nhưng….
John nào biết đâu rằng, sự lựa chọn lãng quên đi ký ức đau khổ khi mất người em trai Joey của mình, cũng đã làm lãng quên đi một cô bé nhỏ, chờ ông suốt cả một đời. Cô bé mà ông chỉ gặp một lần duy nhất ở hội chợ khi đi cùng mẹ và em trai, cô bé đó cùng John ngắm sao ở ngọn đồi bí mật, cô bé cùng John tìm chú thỏ trên bầu trời, cô bé cùng John ước hẹn lời hứa “Đến mặt trăng”, lời hứa về tòa hải đăng.
River luôn cố gắng nhắc John về chú thỏ, về hải đăng, về lời hẹn ước năm xưa, nhưng vô vọng… River ngoài một thân thể không khỏe mạnh ra, còn là người khiếm khuyết về tinh thần. Cô cố chấp như thế, yêu như thế, rồi bất hạnh như thế. Giá mà cô có thể hỏi thẳng với John, giá mà cô có thể cho John một cơ hội được biết. Giá mà cô biết được sự hiện hữu của Joey… Cô lấy John, nhưng đó nào có phải John của đêm sao đó? Cả cuộc đời mình, cuối cùng River theo đuổi đoạn ký ức đó, rồi cũng chết đi theo hình bóng đã tàn phai…
Cho đến tận lúc chết, John cũng không biết, mình đã nợ một cuộc hẹn “Đến mặt trăng” với cô bé River năm xưa, lãng quên đi ước mơ “phi hành gia” của chính mình. Mãi đến tận lúc chết, John cũng không biết, mình đã lãng quên đi mảnh ký ức đẹp tuyệt vời của chính mình và River khi cả hai còn thơ bé. Mãi đến tận lúc chết, John cũng không biết, con thú mỏ vịt nhồi bông đã rách nát mà vợ mình luôn mang theo là món quà khi bé do chính tay ông tặng cho bà. Mãi đến tận lúc chết, ông cũng không hiểu được người vợ sống với mình ngần ấy năm làm những hành động kỳ quặc như vậy để làm gì… Cũng chẳng biết được, con thỏ giấy hai màu duy nhất mà River gấp trước khi chết nói lên điều gì…
Ông chỉ biết là, ông muốn đến mặt trăng… chỉ là muốn…
Tất cả chỉ còn lại tiếc nuối…
Tiếc cho John với cuộc đời sống thay người khác.
Tiếc cho River với một tình yêu cố chấp và hoang mang.
Tiếc cho cả hai… Dù thành vợ thành chồng nhưng chẳng thể chia sẻ nỗi đau riêng, và xoa dịu tâm hồn cho nhau.
…
Tôi bị quá tải với câu chuyện này, nhiều điều ngẫm rồi lại ngẫm, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không thể nào nuốt được nỗi nghẹn ngào vào trong…
Cái kết viên mãn với ký ức được dệt lên theo nguyện vọng làm người ta ngỡ là viên mãn, nhưng sự thật thì cũng đã xảy ra, và thứ viên mãn đó, dù sao cũng chỉ là sự giả dối.
Johnny và River, ở một chiều không gian khác xin hai người được hạnh phúc…
“If you get lost we missed each other as they do?” – River
“Then we can meet again in the moon, you indiot.” – Johnny
Link Download
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét